Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Huyết Xuất Thế

Tiểu thuyết gốc · 2901 chữ

Hạo Thiên Tông sơn phong, bên trong tĩnh thất bế quan của tông chủ có một nữ tử đang tu luyện.

Nàng khẽ giật mình từ trong nhập định thức tỉnh, gương mặt xinh đẹp băng lãnh bây giờ lại tràn đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Nàng đương nhiên chính là tông chủ của Hạo Thiên Tông - Thanh Nguyệt, đồng thời cũng là sư phụ của Dạ Nguyệt.

Chỉ trong khoảnh khắc ban nãy nàng đã cảm nhận được một tia thần niệm của mình đặt trong người Dạ Nguyệt đã kích hoạt, rồi chỉ ngay sau đó lại lập tức bị hủy diệt.

Điều này chứng tỏ đồ nhi của nàng đang gặp một mối nguy hiểm vô cùng lớn.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Thanh Nguyệt liền lấy ngọc bội truyền tin cho các vị trưởng lão bảo bọn hắn dẫn người đến bí cảnh tại thần thành, còn bản thân nàng sẽ trực tiếp đi tới đó trước.

Cùng lúc này, các tông môn khác cũng nhận được tin tức, tất cả mau chóng triệu tập đệ tử tiến về phía thần thành.

...

Vị trí đóng quân của Hạo Thiên Tông, bên trong lều trại thương thảo đang diễn ra một cuộc hội nghị quan trọng.

Ban nãy bọn hắn nhận được tin tức có rất nhiều tu sĩ từ trong bí cảnh chạy ra, sau khi tìm hiểu mới biết bên trong đột nhiên xảy ra một chấn động lớn khiến cả bí cảnh rung chuyển.

Hơn nữa theo như bọn hắn biết được thì thậm chí bên trong còn xuất hiện một loại khí tức mạnh mẽ tới nỗi Hoá Thần kỳ cũng cảm thấy sợ hãi.

Vốn bọn hắn định hỏi ý kiến tông môn rồi mới quyết định, nhưng chỉ một lúc sau lại nhận được mệnh lệnh tiến vào bí cảnh bảo vệ Dạ Nguyệt Thánh nữ.

Mà hiện tại ở đây người có quyền lực cao nhất chính là Phong chủ Vân Tiêu Kiếm Phong - Xích Thiên.

Xích Thiên phong chủ mặc hoả bào ngồi ở vị trí cao nhất. Khí tức của hắn sắc bén giống như một lưỡi kiếm chưa tuốt vỏ, chỉ việc ngồi ở đó thôi cũng đã mang lại áp lực không nhỏ đối với người xung quanh.

"Tông chủ muốn chúng ta vào trong bí cảnh chi viện cho Thánh nữ, các trưởng lão không có ý kiến gì chứ?" Xích Thiên Phong chủ, dùng ánh mắt quét qua một lượt, âm thanh trầm thấp vang lên.

"Không có!" Tất cả trưởng lão đồng loạt hô lên.

"Được, vậy chúng ta liền xuất phát" Xích Thiên chậm rãi đứng dậy, thân thể hư hoá liền biến mất.

Tất cả trưởng lão thấy vậy cũng mau chóng đuối theo.

Bên trong bí cảnh, trung tâm vụ nổ.

Từ xa xa phía chân trời ẩn hiện một đạo hắc quang bay như thiểm lôi hướng về phía này. Chỉ trong chớp mắt đã dừng lại trên không trung ngay trên đống đổ nát.

Hắc quang tan đi, từ bên trong đi ra một thiếu niên thanh tú mặc bạch y. Ánh mắt của hắn tựa như tinh không vô tận, bên trong dường như ngoài bóng tối vĩnh hằng liền không tồn tại thứ gì khác.

Bạch Vân lăng không phi hành, hắn lợi dụng thần thức của ảnh vệ quét ngang qua nơi đây, thần sắc lập tức trầm xuống.

Với thần thức của hoá thần cường giả cho dù là trăm dặm dưới lòng đất cũng có thể bị tra xét rõ ràng. Nhưng hắn đã tìm kiếm ngàn dặm xung quanh đây cũng không hề tìm thấy một chút dấu vết của Dạ Nguyệt.

Như vậy liền chỉ có hai lý do, một là nàng đã tới đây và bị cuốn theo vụ nổ, hai là nàng căn bản chưa tới.

"Là gặp phải chuyện gì trên đường sao?" Tâm trạng Bạch Vân liên tục thay đổi, hắn thật mong là nàng bởi vì gặp phải biến cố gì đó nên tạm thời chưa tới được.

Bạch Vân là người cung cấp thông tin cho nàng, hắn cũng là kẻ bảo nàng tới đây đợi hắn trước, nếu Dạ Nguyệt gặp phải chuyện bất trắc gì, thì hắn chính là kẻ có tội lớn nhất.

"Thiếu chủ, có người đang tới"

"Ừm" Bạch Vân gật đầu, kỳ thực khi ẩn nấp dưới thần thức của Ảnh vệ hắn cũng đã cảm nhận được đối phương.

Dù sao xảy ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều kẻ không sợ chết tới tìn hiểu rồi.

Bạch Vân là vì ban đầu đã chọn đi về hướng này nên mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất tới trước một bước, nhưng chẳng bao lâu nữa e rằng nơi đây sẽ trở thành chỗ tụ tập cho hàng vạn cường giả trong bí cảnh.

"Ảnh, cứu bọn họ rồi chúng ta đi"

"Vâng" ảnh vệ nhận được mệnh lệnh lập tức làm theo.

Bạch Vân nhìn lướt qua đống hoang tàn bên dưới, trong lòng cảm khái không thôi.

"Có lẽ nơi đây ban đầu là một mảnh tiên địa xinh đẹp, nhưng bây giờ đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, haizz."

Vạn dặm chung quanh đây vốn là một vùng hoa thơm cỏ ngát, nhưng chỉ vì sự tranh đấu của cường giả mà bị hủy diệt thành thế này, toàn bộ núi cao sụp đổ, mặt đất cũng bị nứt vỡ thành nhiều mảnh lớn sâu ngoắm.

Về phía bên kia, ảnh vệ theo lệnh Bạch Vân đã từ dưới đất đào lên được bốn người bị trọng thương đang hôn mê.

Bạch Vân nhìn lướt qua một cái liền cùng ảnh vệ rời khỏi chỗ này.

Một khắc sau, ba tu sĩ ban nãy đã tới nơi này, bọn chúng cũng dùng thần thức quét ngang qua nơi đây nhưng không thu hoạch được gì.

"Đại ca, không phải bảo vật bị người thần bí ban nãy lấy đi rồi chứ" một gã nam tử trong ba người đột nhiên lên tiếng.

"Có lẽ không phải, nếu thực là hắn lấy được bảo vật thì đã giết người diệt khẩu rồi, nhưng đối phương có vẻ chẳng quan tâm gì tới chúng ta, nên có lẽ là cũng là do không tìm được gì rồi rời đi." Gã nam tử ở giữa dường như là đại ca lắc đầu nói.

...

Bạch Vân tìm một chỗ cách xa vị trí ban đầu, sau đó lại lập lên vài trận pháp bảo vệ và huyễn trận để che giấu nơi đây lại.

Sau khi làm xong, hắn mới chậm rãi ngồi xuống bắt đầu xâu chuỗi lại tình hình hiện tại.

Tại nội bí cảnh xảy ra biến cố, Dạ Nguyệt không rõ tung tích, bốn người cấp bậc thánh tử trọng thương hôn mê, lối vào trung tâm truyền thừa biến mất.

Ban nãy hắn mới thử sử dụng ngọc bội để truyền âm cho Dạ Nguyệt nhưng không nhận được đáp lại, hắn chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Có lẽ nàng đã tới trước và chịu ảnh hưởng của vụ nổ này, nhưng tại sao lại biến mất chứ?"

Bạch Vân xoa xoa thái dương suy nghĩ, trong nguyên tác căn bản không có nhắc đến biến cố này, hiện tại mọi chuyện đã đi lệch quá xa so với quỹ đạo rồi.

Hắn nhìn sang bốn thân ảnh đang nằm trên mặt đất kia. Ban nãy ta đã cho bọn họ uống hồi xuân đan đồng thời phong bế linh mạch lại, có lẽ là sắp tỉnh rồi.

Thu hồi ánh mắt, Bạch Vân lấy một hòn đá màu đen từ trong nhẫn trữ vật ra.

Nếu lấy trình độ nguyên văn hiện tại Bạch Vân đương nhiên không có khả năng phá giải phong ấn trên viên thần thạch này. Nhưng mà không biết cơ duyên xảo hợp thế nào hắn lại vô tình tìm ra trong vô số nguyên văn phức tạp này lại có vài điểm mấu chốt để phá giải.

Đặc biệt là ở những điểm mấu chốt này ẩn chứa không phải là nguyên văn mà là văn tự bí ẩn giống với văn tự trên thời không chi thư.

Hắn phát hiện chỉ cần xếp các văn tự bí ẩn này theo trình tự trong tờ giấy kia liền có thể hoàn toàn phá giải phong ấn này.

Kỳ thực ban nãy Bạch Vân đã phá giải được tám phần rồi, bất quá do bị cắt ngang nên phong ấn lại một lần nữa khôi phục lại.

Nhưng mà cũng không sao, ta đã biết được cách phá giải rồi, chỉ cần tốn chút thời gian mà thôi.

Thời gian trôi qua, Bạch Vân lại bắt đầu công việc phá giải phong ấn, nháy mắt liền trôi qua ba canh giờ.

Bởi vì trong bí cảnh không có sáng tối cho nên dù bên ngoài sắc trời đã là chiều tà nhưng bên trong vẫn giống như ban ngày vậy.

Hai mắt Bạch Vân hiện lên từng đường tơ máu, từng đạo phong ấn theo đó lần lượt bị phá giải chỉ còn một đạo cuối cùng. Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, nhất quyết không thể bị phân tâm, nếu không mọi công sức sẽ thành đổ sông đổ bể.

Thần Thạch lơ lửng trên không phát ra từng tia hắc quang nhẹ nhàng, nó liên tục run rẩy giống như có thứ gì đó ở bên trong đang muốn lao ra ngoài.

Bạch Vân chậm rãi dùng linh lực vẽ lên từng đạo nguyên văn làm thay đổi kết cấu của văn tự trên thần thạch.

"Một đạo cuối cùng!"

Rầm! Đạo nguyên văn cuối cùng vừa hạ xuống, một cỗ lực lượng từ hắc thạch bộc phát thổi bay Bạch Vân ra xa.

Viên Thần Thạch lập tức vỡ nát thành bụi phấn, theo sau đó là một trăm linh tám giọt thần huyết như cuồng phong loạn vũ bay tứ tung.

Thần quang rực rỡ chiếu rọi bầu trời, dị tượng mạnh mẽ không khác gì chí bảo xuất thế, cũng may Bạch Vân đã có chuẩn bị sẵn. Hắn lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật một bình ngọc màu xanh lục, linh lực truyền vào bình liền tạo thành một cỗ hấp lực hút lấy thần huyết trên không.

Thần huyết không thể chống lại lực hút mạnh mẽ dần bị hút vào trong. Sau khi một giọt thần huyết cuối cùng bị hút vào Bạch vân liền đậy nắp lại.

Thành công!

Mọi chuyện nói thì lâu nhưng thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt, kể từ lúc thần thạch vỡ ra rồi Bạch vân lấy bình ngọc thu thần huyết lại cũng chỉ mất vài giây mà thôi.

Nếu ban nãy hắn hành động chậm đi một chút thì rất có khả năng thần huyết sẽ khôi phục lại lực lượng rồi phá hủy kết giới bay đi, đến lúc đó thì thực sự phiền phức không nhỏ a.

Bạch Vân cầm bình ngọc trong tay, bảo bình này là kỳ vật đặc biệt không hề được nhắc đến trong nguyên tác được hắn tìm thấy trong một bí cảnh cổ xưa.

Hắn cũng không biết tác dụng của thứ này, bất quá theo Bạch Vân lúc trước thí nghiệm thì dường như nó có thể hấp thu trăm vạn dặm biển hải cũng không là vấn đề, cho nên hắn mới quyết định dùng nó để lưu trữ thần huyết, dẫu sao ngọc bình tầm thường căn bản không chứa nổi lực lượng khủng bố của thần huyết.

"Xong bước đầu tiên, bây giờ đến bước thứ hai, hấp thu thần huyết"

Bạch Vân vừa định ngồi xuống hấp thu thần huyết bỗng dừng lại, đối diện trước mặt là một nam tử mặc chiến bào, trên thân phát ra chiến ý mãnh liệt nhằm vào hắn.

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Đa tạ vị huynh đài đây đã cứu mạng, ân tình này Chiến mỗ nhất định sẽ không quên!" Nam tử kia cúi đầu chắp tay hướng Bạch Vân cảm tạ.

"Không có gì, ta chỉ là tiện tay mà thôi"

Bạch Vân khách khí đáp, biết đối phương hẳn là đã tỉnh dậy từ lâu rồi, có lẽ cảnh tượng ban nãy đã bị thấy hết nhưng hắn cũng không truy hỏi gì.

"Cho dù là thế nào thì huynh cũng đã cứu mạng ta, sau này nếu có việc nhờ Chiến mỗ nhất định không nan mà từ" nam tử mặc chiến giáp chân thành nói

Bạch Vân kỳ thực cũng không cần ân tình của y, dù sao hắn thực sự cũng chỉ là tiện tay cứu người mà thôi, bất quá nếu y đã nói đến vậy thì hắn cũng không tiện nói thêm.

"Ta cũng không cần nhân tình gì, chỉ hy vọng vị huynh đài đây lập lời thề thiên đạo không tiết lộ bất cứ chuyện gì về ta và cả việc ngươi nhìn thấy ban nãy mà thôi"

"Chuyện này đơn giản" Nam tử kia cũng không bao biện điều gì, hắn lập tức ở trước mắt Bạch Vân lập xuống thiên đạo lời thề.

Sau đó, cả hai lại ngồi xuống nói chuyện, Bạch Vân cũng tranh thủ thời gian hồi phục tinh lực ban nãy tiêu hao để phá giải phong ấn kia.

"À quên chưa giới thiệu, ta tên Chiến Vô Cực, huynh có thể gọi ta là Vô Cực cũng được." Chiến Vô Cực tự giới thiệu bản thân.

Bạch Vân cũng không kinh ngạc lắm, dù sao ban đầu hắn cũng đoán ra được bảy tám phần về thân phận của y rồi.

"Ta là Bạch Vân" Bạch Vân nhìn y, chậm rãi đáp.

"Ha ha ha, thì ra là Bạch Vân huynh, Chiến mỗ đã nghe đại danh từ lâu. Vốn muốn gặp mặt một lần nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, không ngờ bây giờ lại được Bạch huynh cứu mạng, thật sự là duyên số a"

"Chọn ngày không bằng ngày chọn, hay là huynh cùng ta tại đây kết làm huynh đệ tri kỷ, Bạch huynh thấy thế nào?"

Bạch Vân dở khóc dở cười. "Vô Cực huynh à, chúng ta chỉ mới là gặp mặt một lần thôi, ta cũng chỉ là tiện tay cứu huynh thôi, chúng ta còn không biết gì về nhau thì làm sao mà kết giao tri kỷ đây."

Chiến Vô Cực nghe vậy liền cười lớn. "Bạch huynh yên tâm, trực giác mách bảo ta rằng ngươi là người cực kỳ hảo sảng, có thể kết thành tâm giao tri kỷ với ta"

Bạch Vân cạn lời, trong lòng nhức nhối bốn chữ bộ ngươi kết bằng hữu bằng trực giác hả?

Bất quá suy nghĩ lại, kỳ thực có thêm bằng hữu cũng không sao. Hơn nữa trong nguyên tác có nói Chiến Vô Cực ngoài là kẻ điên cuồng chiến đấu, hắn còn cực kỳ giữ chữ tín và hào sảng, rất đáng để kết giao làm bằng hữu.

Ban đầu Bạch Vân không có ý định kết giao nhiều, dù sao nếu nhiệm vụ thất bại ta cũng sẽ trở về địa cầu, nhưng mà bây giờ đã khác, nếu có thêm bằng hữu quả thực cũng không phải lựa chọn tệ.

Đều là con người, cho dù có là thế giới nào thì cũng đều cần có bằng hữu bạn bè, Bạch Vân cũng không phải loại người thích cô độc một mình, thêm một bằng hữu, cũng là bớt đi một kẻ thù.

Suy nghĩ kỹ về sau, Bạch Vân mới mở miệng cười nói. "Nếu Vô Cực huynh đã nói vậy, vậy thì ta từ chối lại là bất kính rồi"

"Ha Ha Ha, được rồi đều là bằng hữu cả rồi, lại đây cùng uống một ngụm rượu với ta"

Chiến Vô Cực cười lớn, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai bình rượu lớn, liền ném một bình về phía Bạch Vân.

Bạch Vân ban nãy khi đối phương lập lời thề thiên đạo cũng đã giải phong ấn linh mạch của y, dù sao nếu đối phương đã tỏ ra thành ý mà hắn vẫn còn cảnh giác thì ngược lại là không hay cho lắm.

"Bạch huynh, mời!" Chiến Vô Cực uống trước liền nhấp một ngụm lớn.

Bạch Vân thấy vậy cũng cười khổ, cầm bình rượu trong tay đưa lên miệng. Từng giọt lệ tửu giống như lửa đốt chảy vào cổ họng Bạch Vân, nhưng khi chảy xuống bụng lại sinh ra một cỗ nhiệt lượng ấm áp khiến cả cơ thể đều cảm thấy thoải mái.

Đến thế giới này hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Vân uống rượu a, kể cả kiếp trước hắn cũng chưa từng đụng vào thứ đồ này.

Uống xong một bình, Chiến Vô Cực lại lấy tiếp bình thứ hai đưa cho Bạch Vân, không để cho hắn từ chối lập tức uống tiếp.

Bạch Vân với một dấu hỏi chấm to đùng trong lòng, rõ ràng ta xuyên không là tiên hiệp thế giới, sao bây giờ lại thành võ hiệp rồi?????

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.