Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loạn (cầu cất giữ, cầu đề cử)

Tiểu thuyết gốc · 2546 chữ

Chương 501: Loạn (cầu cất giữ, cầu đề cử)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Theo ngẩng đầu đi xem, giờ phút này cả tòa sơn phong đều được tử quang bao trùm, dư ba mạnh mẽ từ trong cự đại hắc cầu tản mác đi ra, cũng khiến cho vòng tử quang này không ngừng rung động, nhưng lại tỏ ra rất là kiên cố.

Độc Hành Tông không phải tọa lạc tại bên trên tòa sơn phong, mà cả tòa sơn phong này, chính là Độc Hành Tông.

Sở dĩ ở một trình độ nào đó nói tới, muốn tại cả một tòa sơn phong to lớn tìm một tiết điểm để xâm nhập đi vào, cũng là phi thường khó khăn.

Vừa rồi hắn đã tại xung quanh sơn phong dò xét một vòng, kết hợp với tin tức mà tên Chư Bát kia đưa cho hắn, Nhất Minh cũng minh bạch được một chút lộ tuyến ở bên trong.

Nếu nhìn thẳng từ phía trước, cả tòa sơn phong này được một dãy bậc thang chia cắt thành hai nửa, mà độ cao cứ đi lên mỗi ngàn trượng, đều sẽ một đường rẽ sang hai bên, cứ thế mà phân cách đi ra tượng trưng cho ngoại sơn đệ tử, nội sơn đệ tử, chấp sự, trưởng lão, và tận cùng của bậc thang, chính là chủ sơn.

Bên cạnh đó, tại hai bên của sơn phong được chia ra rất nhiều khu vực trồng lấy linh thực linh điền, ngoài ra còn có các ngọn sơn phong nhỏ hơn hình thành cơ cấu của một tông môn, chẳng hạn như nhiệm vụ, công pháp, binh khí,... đều có chí ít là một vị chấp sự tọa trấn.

Những tin tức này cũng không phải là bí mật gì, cái mà Nhất Minh chú ý chính là những khu vực mà bên trong tin tức không có nhắc tới, chẳng hạn như vị trí của bảo khố nằm ở nơi nào, rồi phía sau chủ điện chính là cái gì?

Ngày hôm nay mục đích hắn chạy tới Độc Hành Tông cũng không phải là đơn thuần đi dạo như vậy, ngoài việc kéo dài thời gian đột phá của tên phó tông chủ, hắn còn phải để cho đám người này biết, một khi quyết định được đưa ra, chính là số mệnh được hình thành.

Đám người này đã không ngại đối với Quang Minh Điện nổi lên sát tâm, vậy thì hắn cũng không cần phải khách khí.

Nhất Minh nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua đám đệ tử ngoại sơn đang hoảng sợ ở bên trong, hắn cũng không có để ý đến, hắn chỉ để ý bảo khố của cái tông môn này rốt cuộc ở nơi nào?

Sở dĩ những tin tức này đang phi tốc hiện lên trong đầu của hắn, thân thể không có dừng lại, lập tức hướng thẳng lên phía trên phóng đi.

Tốc độ cực nhanh, xa xa, Nhất Minh nghe được không ít oanh minh, cũng cảm nhận được chân nguyên ba động thoải mái phun trào, hóa thành đại phong cuốn ngược, thổi mạnh xuống đại địa bên dưới.

Nhất Minh hơi híp mắt lại, phi tốc uốn lượn thân hình đảo qua bốn phía, nương theo phía ngoài của hộ tông đại trận nhanh chóng vọt lên phía trên, dư ba mạnh mẽ lan tràn xuống bên dưới, khiến cho thân thể của hắn chậm lại một chút, nhưng cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.

Ẩn Thân Phù một khi kích phát, bản thân sẽ không cách nào bộc phát lực lượng ra bên ngoài, nếu không thì loại linh phù này sẽ mất đi tác dụng, cho nên hắn đối với những dư ba này cũng không có ngăn cản, mặc cho nó rơi vào trên thân, mạnh mẽ lấy nhục thân ngạnh kháng uy áp.

Lần nữa bay lượn dò xét một chút, chừng nửa chén trà trôi qua, bản thân hắn đã dừng lại tại một vị trí.

“Dựa theo tin tức ở bên trong ngọc giản ghi chép, cái vị trí này hẳn là động phủ của một tên trưởng lão không sai, nếu như từ nơi này tiến thẳng lên phía trên, chính là công pháp các.”

Nhất Minh nhìn vào một khu vực ở trước mặt, thì thào trong lòng, sau đó lại lắc lắc đầu: “Đáng tiếc a, nếu không phải uy áp ở bên trên càng lúc càng lớn, ta hẳn là xông vào chủ sơn luôn một thể, cũng không cần phải dừng lại ở nơi này.”

Nói xong, Nhất Minh liền xuất ra một hai ba bốn tấm Phá Trận Phù, hắn dựa theo lời của Tiểu Linh nói mang toàn bộ linh phù xuất ra, cũng không có nói nhảm, lập tức hướng vào hộ tông đại trận ném ra.

“Tiểu tử, ngươi chỉ có thời gian một cái hô hấp, ngay khi linh phù phát nổ ta sẽ lập tức mở ra một cái tiểu thông đạo, ngươi phải nắm chặt thời gian a!” Tiểu Linh nghiêm túc hướng về phía hắn gấp giọng nói.

Ngay khi linh phù tiếp xúc với hộ tông đại trận một sát na, đồng tử của Tiểu Linh bỗng dưng co rút lại, bàn tay hướng về phía đại trận hung hăng khẽ bóp, Nhất Minh hắn có thể cảm giác được từ trên người của cô nàng phát ra một loại năng lượng vô hình, hướng về phía đại trận đồng thời xông tới.

Oanh một tiếng, đại trận lung lay kịch liệt, trong khoảnh khắc này, thân hình của hắn cũng vô pháp che giấu, Quỳ Hoa Trục Nhật lập tức tán khai, một ánh hồng quang từ bên ngoài lập tức xuyên qua đại trận phóng vào bên trong, tốc độ quả thật là không cách nào tưởng tượng.

Oanh minh truyền ra, cả tòa sơn phong bỗng dưng rung động, một đám tu sĩ còn không có lấy lại tinh thần, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, đã thấy một ánh hồng quang rực rỡ xuất hiện ở bên trên thượng sơn, lơ lửng nhìn lấy bọn hắn.

Người này toàn thân đều khoác hồng y, nổi lên kim sắc đồng thời, diện mạo cũng được một tấm mặt nạ tỏa ra kim hồng sắc thái che phủ, rực rỡ lóa mắt.

Một trung niên tu sĩ đưa mắt nhìn qua liền ngây người trong chốc lát, dáng vẻ của đối phương thoạt nhìn chỉ là một thanh niên mà thôi, trên thân cũng không có một chút chân nguyên ba động nào, nếu nói người này là một võ giả cũng không sai biệt lắm.

Nhưng mặt nạ mà hắn mang trên mặt, lại phát ra một loại khí tức thần bí, ngay cả bản thân là chân nguyên cảnh đỉnh phong cũng vô pháp dò xét, điều này quả thật là không cách nào tưởng tượng.

Một hai cái hô hấp qua đi, trung niên mới thầm hô hai tiếng “không tốt!”, liền ngay lập tức làm ra phản ứng.

Thân hình nhanh chóng hóa thành lưu quang, hướng về phía hồng quang kia gầm lên giận dữ: “Tặc tử dám xông vào nơi đây, ngươi nhất định là muốn chết!”

Động tĩnh to lớn nổ ra đã khiến tử quang lập tức ảm đạm, có thể thấy rõ oanh minh truyền ra trong nháy mắt, lực lượng của đại trận phi tốc suy yếu, nhưng rất nhanh liền đã được tu bổ trở lại

Mà những tu sĩ ở bên ngoài, thời thời khắc khắc đều đang chú ý động tĩnh ở bên này, oanh minh truyền ra lớn như vậy, làm sao có thể gạt được ánh mắt của bọn hắn?

Thế là không biết có ai ở bên trong đám đông đột nhiên quát to một tiếng: “Các huynh đệ còn chờ cái mẹ gì nữa, đã có người tiềm ẩn lén lút âm thầm xông vào bên trong Độc Hành Tông, nếu còn không mau hành động, ngay cả cặn cũng không còn a!”

Đám người nghe được thanh âm từ phía sau lưng vang lên, đáy lòng giãy dụa kịch liệt, đưa mắt nhìn về ánh hồng quang xông vào bên trong đại trận kia, thân thể rục rịch, nhưng phần lớn cũng không có hành động lỗ mãng!

Trong mắt của bọn hắn, tại bên trong sơn môn đã nổi lên giao phong kịch liệt, hồng quang kia cho dù có mạnh như thế nào đi chăng nữa, hẳn cũng chỉ là một tên chân nguyên cảnh mà thôi, một mình xông vào bên trong, quả thật là không biết tự lượng sức mình.

Đa phần tất cả tu sĩ ở bên ngoài đều đưa mắt dõi theo, một mặt khinh thường, có người thì chế nhạo cười khẩy, có người thì trầm mặt không nói, theo dõi kỳ biến.

Nhưng theo thanh âm ba động liên tiếp truyền ra, bọn hắn lại nhìn thấy ánh hồng quang kia dễ như trở bàn tay mang một tên tu sĩ đè lên đánh, thậm chí còn nhìn thấy máu tươi phun ra, cánh tay vặn vẹo, nếu không phải tên tu sĩ kia rút lui nhanh chóng, e rằng ngay cả mệnh đều không còn.

Thế là cái thanh âm quen thuộc kia lần nữa quát chói tai một tiếng: “Tất cả huynh đệ, theo ta xông a!”

Thanh âm vừa dứt, hộ tông đại trận ở bên dưới liền nổ tung thật to, oanh minh mãnh liệt truyền ra, đánh cho đại trận nổi lên tầng tầng gợn sóng, nhưng vẫn vô pháp khiến cho đại trận hiện ra một tia vết nứt.

Có thể còn có liên tiếp rất nhiều thân ảnh từ phía sau vọt lên, hướng về phía hộ tông đại trận phát khởi thế công.

Nửa bước chân nguyên cũng không nhiều, chân nguyên cảnh chỉ có một người duy nhất, nếu như nhìn kỹ cái bụng phệ này tung bay, liền có thể nhận ra hắn chính là Chư Bát không sai.

Giờ khắc này Chư Bát hắn phi thường kích động, trong mắt tràn đầy tinh quang, hắn mặc dù nhát gan sợ chết nhưng bây giờ đã có đại ca hấp dẫn hỏa lực, chính mình chỉ cần phát khởi tiến công, đám người này e rằng sẽ không cách nào nhịn được.

Theo bàn tay nâng lên, một tay nắm Phá Trận Phù ném ra, tay còn lại nâng lên trận bàn, hung hăng hướng về đại trận nện xuống.

Một màn này xảy ra, rất nhiều tu sĩ đều phải nhìn ngây người!

“Đây…đây là hoàn khố của nhà ai, xuất thủ lại hào phóng như vậy?” có tu sĩ nhịn không được hít sâu một hơi, nhìn từng tấm linh phù liên tiếp ném ra, còn có trận bàn dường như là đất đá liên tục nện xuống, cái gì mà Phong Lôi trận, Liệt Thiên Trận, Nhất Giai Cực Cứt Liên Hoàn Trận,...

Từng cái trận bàn ném ra, oanh động long trời lở đất, khiến rất nhiều tu sĩ đều không cách nào nhịn được nhìn đỏ cả mắt, tất cả đều là linh thạch a, cái tên mập này thật mẹ nó giàu như vậy!

Chư Bát nhìn đám người này liếc mắt, đống “đồ chơi” của hắn còn chưa ném ra được một thành thì đã có người rục rịch bước ra một bước, hướng về đại trận oanh ra một chưởng.

Quả đúng như suy đoán của hắn, đã có đại ca trước tiên xông vào sơn môn, hấp dẫn sự chú ý của đám người kia, lại có chính mình đứng ra oanh kích đại trận, một đám tán tu liền đã không cách nào nhịn được, liền có người lập tức hô to: “Đạo hữu, ta đến giúp ngươi!”

Có người thứ nhất, liền có người thứ hai…

Trong nháy mắt, vô số lưu quang từ bốn phương tám hướng đồng loạt hướng về sơn môn đánh tới, oanh động kịch liệt, phong khởi ngập trời, tất cả bọn hắn vào lúc này dường như đã kết thành đồng minh, mục tiêu duy nhất chỉ có một cái.

Phá tan đại trận.

“Nhanh, mau chóng thủ hộ đại trận, tuyệt đối không được để cho đám người ở bên ngoài xông vào!” có tu sĩ nhìn thấy cảnh này, da đầu đều muốn nổ tung, thần sắc kinh hãi, lập tức hướng về các đệ tử quát to một tiếng.

Hắn mặc dù không phải là người của Độc Hành Tông, nhưng bây giờ bản thân đứng ở nơi này, hắn cũng không biết đám người ở ngoài kia có nghe hắn giảng đạo lý hay không, nhưng phỏng chừng một khi đại trận cáo phá, hắn coi như có mười cái mạng cũng không sống được.

Vỏn vẹn chỉ là tán tu, số lượng chân nguyên cảnh đã đạt gần năm mươi tên, thật mẹ nó dọa người!

Chưa kể đến cái tên thần bí ở trên kia, ánh mắt của một tên tu sĩ khác nhìn qua, đã thấy “người thần bí” kia mang một tên chân nguyên cảnh đỉnh phong đè lên đánh, phong thái ung dung tự tại, tay trái ra quyền, tay phải đặt ở sau lưng, bộ dáng kia, trông phi thường nhẹ nhõm.

Phảng phất như một đại nhân cùng với một tiểu hài đánh nhau, song phương giao thủ phát ra dư ba mạnh mẽ khiến rất nhiều đệ tử của Độc Hành Tông đều không dám xông lên, nhao nhao quay đầu bỏ chạy xuống hạ sơn bên dưới.

Càng nhìn kỹ, hắn càng cảm giác được người khoác hồng y này có thực lực không hề tầm thường, nếu không mau chóng mang người này giải quyết, e rằng bọn hắn sẽ không cách nào thủ vững sơn môn.

Thế là theo hắn ra lệnh một tiếng, một hai ba bốn tên tu sĩ đều là chân nguyên cảnh đỉnh phong vọt thẳng lên trên, hướng về phía Nhất Minh phát khởi công kích.

Trong mắt của bọn hắn, Nhất Minh mặc dù có thể mang một tên chân nguyên cảnh đỉnh phong đè lên đánh, nhưng trên thân lại không hề có thần niệm ba động truyền ra, hiển nhiên chỉ là một tu sĩ mà thôi, cùng với bọn hắn cũng là ở cùng vào một cấp độ, thế thì cũng không cần phải lo ngại quá nhiều.

Hắn không tin, tên này có thể mang một tên chân nguyên cảnh đè lên đánh, lại còn có thể mang một đám bọn hắn đều đè lên đánh a?

Uy thế mạnh mẽ truyền ra, khiến cho một mảng sơn phong đều rung động mãnh liệt, sơn thạch phá toái.

Từng mảng cự đại sơn thạch nhao nhao từ trên sơn phong lăn xuống, đập vào kiến trúc ầm vang đổ sụp, cũng rơi vào trên thân của những tên đệ tử xấu số, máu tươi phun ra, xương cốt phân thành từng đoạn văng tung tóe khắp nơi.

Trong lúc nhất thời, Độc Hành sơn môn, loạn!

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.