Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàu hoả

Tiểu thuyết gốc · 2885 chữ

Phải mất tận 5 ngày để tôi có thể làm quả bóng đàn hồi như ý mình. Suốt 5 ngày đó là chuỗi lặp từ cà phê đen, tạo ra quả bóng rồi thả xuống đất, đếm số lần nảy, thiền định để hồi phục. Tuy nó đã có vẻ đàn hồi hơn nhưng vẫn chưa nảy được 3 lần.

Khoa thì nghe podcast, đọc một cái gì đó trên cả điện thoại lẫn sách, nấu đồ ăn trưa. Phần đa anh ta đều làm hai ba việc cùng một lúc. Có hai lần Khoa ra ngoài để làm nhiệm vụ, đeo chiếc mặt nạ hình chồng đĩa lên, biến mất ở giữa phòng, sau tầm vài tiếng thì trở về căn hộ chung cư theo cách cũ. Khoa ngoài những lúc chỉ dạy và giải thích thì hầu như rất ít nói, anh ta luôn bận rộn với việc tiếp nhận kiến thức từ một thứ gì đó. Tôi không biết buổi chiều khi tôi về, Khoa có ra ngoài đi chơi vào buổi tối không, nhưng nếu anh ấy bảo rằng chỉ ngồi ở nhà đọc sách thì tôi cũng không lấy làm lạ. Trưa đó, tranh thủ lúc Khoa đang thả lỏng thư giãn khi vừa đọc xong quyển Người đua diều, tôi bắt chuyện:

“Em thấy có vẻ như công việc này không nặng nhọc lắm nhỉ? Cũng chẳng tốn thời gian nhiều.”

“Về phần nhiều thời gian rảnh thì đúng…”

Khoa lướt ngón tay tìm lấy một chương và đánh dấu lại, có lẽ anh ấy sẽ đọc lại bắt đầu từ chỗ đó.

“...Phần đa huyền sư làm việc trong tập đoàn đều làm thêm vài công việc khác. Về phần không nặng nhọc thì sai, chỉ là tôi gần đây xin nhận những nhiệm vụ dễ để giữ sức thôi.”

“Ra là vậy.” Tôi gật gù: “Cũng hợp lý ha, lần em gặp ác quỷ từ phòng quan sát quả thật là kinh khủng. Đối đầu với nó còn tệ đến mức nào cơ chứ.”

“Rất nguy hiểm đấy, có những ác quỷ thì chung chung, kiểu một tên côn đồ cầm phóng lợn đầu ngõ, nó kích thích sự sợ hãi của chúng ta nhưng hầu như chỉ vậy. Có những ác quỷ rất dị, rất quái đản, ám ảnh, nó có thể khiến chúng ta trấn thương tâm lý nặng nề, mất niềm tin vào cuộc sống, rối loạn lưỡng cực, chống đối xã hội,...”

“Anh đã từng gặp trường hợp nào như vậy chưa?”

“Một vài lần. Thường sau đó cậu cần yêu cầu tập đoàn một chương trình trị liệu sâu.” Khoa chỉ ngón tay vào trán, xoay xoay đầu ngón như cuốn một thứ gì đó ra ngoài. “Để chúng ta có thể sống tiếp bình thường, cần xoá bỏ đi một số thứ.”

Tôi rùng mình. Có vẻ Khoa nhận thấy sự sợ hãi từ tôi nên anh ta không đi sâu vào hơn. Đằng sau cặp mắt kính, Khoa có một đôi mắt sâu thẳm và tinh anh, cảm giác như một học sinh giỏi mới chuyển trường, bước vào trước lớp giới thiệu cùng vẻ điềm đạm, chẳng chút rụt rè. Ai cũng cảm thấy anh ta tự tin, cái tự tin đem lại từ hiểu biết về thứ gì đó cao siêu và xa lạ bên ngoài căn lớp nhỏ bé này. Nhưng nó không đi kèm vẻ kiêu ngạo và khó gần, trái với cảm giác đáng thương của Minh khiến ta không phòng vệ, Khoa rất trung tính, không đe doạ cũng không hoàn toàn khăng khít.

“Anh làm gì vào buổi tối? Ý là ngoài những lúc làm nhiệm vụ ra ấy?”

“Tôi đọc sách, thỉnh thoảng thì xem phim.”

“Thể loại kiểu gì nhỉ, khoa học viễn tưởng hay kinh dị?”

“Đối mặt với đám ác quỷ là đủ kinh dị rồi. Tôi xem phim cổ điển thôi.”

Tôi định hỏi rằng anh không ra ngoài đi chơi với bạn bè sao, nhưng nhận ra đó là một câu hỏi khá nhạy cảm. Tôi cũng sẽ thẹn lòng lẫn bối rối nếu được hỏi câu đó. Không phải là tôi không có bạn, chỉ là bạn tôi không thuộc tuýp hay rủ nhau ra cà phê tán gẫu hoặc chơi thể thao. Nhưng khi được hỏi tương tự, tôi thường cảm thấy đáng thương cho mình.

“Vậy sở thích của anh là gì? Ngoài nghiên cứu về huyền năng. Và cả ngoài việc đọc sách, nghe podcast hay học về một thứ gì đó.”

Khoa ngẫm nghĩ một chốc, anh gõ gõ tay lên phần bìa cứng của quyển Animal Farm nằm gần đó.

“Thật ra tôi không thích đọc sách, nghe podcast, nấu ăn hay mấy thứ đại loại vậy. Tôi làm những việc ấy để phát triển huyền thuật của mình thôi. Nói về sở thích thì tôi thích đi tàu lửa.”

“Kiểu thích đi du lịch ấy ạ?”

“Không hẳn, chỉ là tôi thích cảm giác ngồi trên tàu lửa và tất cả những thứ liên quan đến việc đi tàu. Ví dụ như xuống ga mua đồ, cảm giác lo sợ khi tàu sắp rời bến mà mình vẫn chưa lên, cảm giác đi lại trong khoang khi tàu rung lắc, mùi máy lạnh, mì giấy, khung cảnh,... Nói chung là mọi trải nghiệm gắn với tàu hoả. Mỗi năm tôi thường đi tàu Bắc Nam tầm 6 lần, tức là cứ hai tháng một lần khứ hồi.”

Đó quả là một con số nhiều.

“Em thì bị say tàu xe, nhưng cái say của tàu hoả là đỡ nhất. Say của xe khách và tàu thuỷ còn tệ hơn nhiều.”

“Tôi cũng thích cảm giác say khi đi tàu hoả nữa. Đáng tiếc là do đi nhiều quá đâm ra quen, tôi không còn bị say nữa.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe một người tiếc nuối cảm giác say tàu xe. Với tôi nó như một căn bệnh nan y mà tôi luôn mong thoát khỏi. Các chuyến đi chơi với bạn bè hồi đi học đều trở thành cơn ác mộng bởi vì nó. Hoặc là bạn không uống thuốc và đau đầu suốt cả buổi, thậm chí là đến cả hôm sau. Hoặc là bạn uống thuốc say xe và trải qua phần còn lại của ngày trong trạng thái buồn ngủ.

“Vậy giữa việc nghiên cứu huyền năng và đi tàu lửa, anh thích cái nào hơn?”

Khoa ngẫm nghĩ một chốc rồi nói:

“Nghiên cứu huyền năng khi đang trên tàu lửa là thích nhất.”

Tôi bật cười, câu đùa đầu tiên tôi nghe từ Khoa.

“Vậy sở thích của cậu là gì?”

“Em à? Em thích nhiều thứ lắm.” Tôi ngẫm nghĩ lại một lúc thì đúng là như vậy, cái gì tôi cũng thích một ít, tôi theo đuổi nó một thời gian rồi nó sẽ lại qua đi. Sau khi tốt nghiệp, tôi lao đầu vào kiếm việc, đi làm, hầu như chẳng mấy khi có thời gian riêng cho mình.

“Em thích mấy thứ liên quan đến nghệ thuật, định hướng công việc của em là thiết kế. Không phải vẽ mà kiểu cắt ghép ảnh với thêm hiệu ứng này kia, làm quảng cáo, ấn phẩm truyền thông ấy. Hồi đại học làm trong câu lạc bộ của khoa, em nhận ra khả năng này của mình nên quyết định theo luôn. Cơ mà ra trường một thời gian mới thấy môi trường công việc khác rất nhiều tưởng tượng, cộng thêm thị trường xuống dốc, cạnh tranh khốc liệt. Giờ thì em lại thích làm mấy việc tay chân như nhân viên cửa hàng tiện lợi, thiết kế lại thành việc freelance tay trái.”

Hình như, à không phải hình như, mà chắc chắn cảm hứng để theo ngành thiết kế tôi có được từ em gái. Ngày xưa khi nhìn vào những quyển vở ô li với tập vẽ đầy những nhân vật anime của Nhi, tôi thường không mấy hứng thú. Nhưng khi bắt gặp Nhi thức thâu đêm trau chuốt cho một bức vẽ, say đắm nói về cách phối cảnh, đổ bóng, thậm chí còn mở dịch vụ commission và kiếm được ít tiền tiêu vặt từ nó, tôi thấy có chút ghen tỵ. Xung quanh tôi ai cũng có một đam mê hay định hướng nào đó để tu chí phấn đấu khiến tôi thấy khó chịu, phần vì tôi chẳng có đam mê gì nhưng lại rất tin rằng “Chỉ cần theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn.”. Khi nhận thấy đam mê tuôn chảy mãnh liệt trong ánh mắt của em gái mình, cảm giác tôi như bị dí tới mép vách đá ấy, làm sao tôi có thể lo cho mẹ lẫn em gái khi mình vẫn chưa có một định hướng nào cụ thể?

Thế là tôi ứng tuyển vào ban thiết kế của một câu lạc bộ khoa, vì nghĩ em gái mình có khiếu vẽ, biết đâu mình cũng có năng khiếu. Hoá ra thiết kế và vẽ chỉ là họ hàng xa của nhau. Nhưng dù sao công việc này cũng đem lại cho tôi những công nhận lúc đó tôi khao khát, một tia sáng sau làn sương mù, tôi thở phào nhẹ nhõm tự nhủ: A ha, vậy là mình tìm thấy một đam mê rồi, giờ chỉ cần phấn đấu thôi.

“Gần đây thì em thấy thích việc luyện tập huyền năng,...” Tôi chán thiết kế khi đi làm ở doanh nghiệp bên ngoài, tôi phải theo những phong cách cổ đại chẳng biết từ thời nào. Phải gạt bỏ những tiêu chuẩn thẩm mỹ của bản thân để chỉnh một tiêu đề bự lên gấp 4 lần. Và cứ thế đồng lương bèo bọt cùng một vị trí không chính thức đã đóng một cái đinh cuối cùng lên miệng quan tài, tôi nghỉ việc và đi làm ở cửa hàng tiện lợi.

“…nó như khai mở một khía cạnh em chưa từng biết về bản thân mình.” Và thêm nữa, tôi thấy mình có một thứ gì đó đặc biệt hơn người khác, tôi lén lút thích thú vuốt ve cái cảm giác ngạo mạn ấy trong mình.

“Phần đa mọi người khi bắt đầu đều cảm thấy thế, nhưng những góc khuất và khó khăn thì công việc nào cũng có. Dẫu là thiết kế, trục xuất sư hay tài xế tàu hoả đều có những cảm xúc tiêu cực phải đối mặt.”

Liệu có một lúc nào đó tôi sẽ chán ghét công việc này như đối với việc thiết kế? Những năng lực đặc biệt hơn người, những cuộc phiêu lưu khác thường, những khoản thu nhập kếch xù. Tôi chịu, hiện tại tôi chưa tưởng tượng ra được.

“Anh đã làm việc cho The Planet được bao lâu rồi?”

“Cũng được hơn hai năm rồi. Chính anh Minh đã hướng dẫn tôi trở thành một huyền sư cũng như dìu dắt tôi vào thế giới này.”

“Anh và anh Minh cứ như hai anh em ruột ấy nhỉ?” Tôi nói thế vì trông bên ngoài họ rất khác nhau, năng lượng toả ra cũng vậy.

“Tôi xem anh Minh như anh ruột của mình vậy. Tất cả những thành tựu mà tôi đang có hiện tại, từ con người đến vật chất, ví dụ như căn chung cư này, đều là nhờ anh ấy chỉ bảo cả!”

Tôi có thể cảm nhận thấy sự biết ơn lẫn tôn trọng của Khoa dành cho Minh qua điệu bộ và giọng nói của anh.

“Vậy anh Minh đã làm từ rất lâu rồi nhỉ? Lần đầu em gặp, anh ấy đã thổi bay một ác quỷ mà chẳng tốn chút sức lực. Chắc hẳn rất mạnh! Anh Minh có thích nghiên cứu huyền năng như anh không?”

“Anh Minh là một thiên tài đúng nghĩa, nhưng thiên phú của anh ấy không phải là trục xuất ác quỷ, mãi sau này anh ấy mới quay về làm một trục xuất sư. Thời điểm tôi tham gia vào thế giới này cũng là giai đoạn đỉnh cao của anh ấy. Lúc đó toàn bộ huyền sư trong nước lẫn quốc tế đều e sợ trước sức mạnh của anh ấy.”

“Thật vậy sao?”

“Ngạc nhiên phải không? Nhìn anh ấy nhếch nhác vậy mà, nhưng đó là sự thật đấy. The Planet với tham vọng khổng lồ, ngày ấy tưởng chừng sẽ chiếm được toàn bộ thị phần của Việt Nam, trở thành tập đoàn độc quyền ở đây. Nhưng anh Minh chưa từng ham thích chuyện đó, việc kiếm tiền, việc nghiên cứu huyền năng, việc tranh đấu quyền lực, nên anh ấy quyết định rời đi, rút lui khỏi thế giới này. Tưởng có thể hoàn toàn đóng mọi thứ lại đằng sau, nhưng cuộc đời thì luôn trớ trêu, biến cố cứ thủng thẳng bước vào cuộc đời anh ấy mà không gõ cửa.”

Khoa thở dài, chìm vào những ngổn ngang suy nghĩ của riêng mình. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, rải lên bức tranh trên tường những bụi kim tuyến lấp lánh, đó là một bức tranh hình bầy nai đang đứng ở mép bìa rừng uống nước từ hồ. Tôi không biết nên hỏi tiếp thế nào, đào sâu vào đời tư của người khác, đặc biệt là hỏi qua một người thứ ba thực sự khá tế nhị. Thế nên tôi đành đổi chủ đề:

“Cái logo của The Planet, cái hình con nai ấy… Anh có thấy nó giống biểu tượng của một thương hiệu mỹ phẩm của Đan Mạch không? cũng tên là ‘The Planet’ thì phải?”

Khoa quay trở lại với thực tại:

“Thực ra là của Thuỵ Sĩ, một thương hiệu khoảng 30 năm tuổi. Đúng cái ‘The Planet’ mà cậu nghĩ đến rồi đấy! Cả hai là một!”

“Thật ạ?”

“Thật chứ, nhìn y chang nhau mà.”

“Vậy là một thương hiệu mỹ phẩm quốc tế chỉ là vỏ bọc cho một hoạt động tâm linh bất hợp pháp ở Việt Nam thôi sao?”

Khoa phì cười, tôi cũng cười.

“Không có cái nào là vỏ bọc cho cái nào đâu. Họ làm cả hai cái đều rất nghiêm túc, vừa làm việc với ác quỷ vừa làm việc với da mặt phụ nữ. Chuỗi mỹ phẩm giúp hợp pháp hóa nguồn thu, đứng tên các văn phòng cũng như bất động sản cần thiết, nhưng nó không chỉ đơn thuần sinh ra như một vỏ bọc. Họ phát triển thương hiệu mỹ phẩm rất bài bản và chiến lược: Chiêu mộ tiến sĩ đầu ngành, đầu tư lab nghiên cứu, khảo sát thị trường, mở gần một ngàn cửa hàng khắp Đông Nam Á, chi hàng trăm triệu đô cho quảng cáo mỗi năm, hợp tác với thần tượng Kpop làm đại sứ thương hiệu,... Giờ khó để nhìn vào lợi nhuận mà nói đâu là nghề chính đâu là sở thích của họ.”

Khoa chỉ tay xuống mặt bàn “Họ làm những thứ này là vì những thứ xa vời hơn là tiền bạc.”

Tôi nghĩ đến những thứ xa hơn là tiền bạc, trong đầu tôi chẳng nghĩ ra gì cả.

“Còn Q, tập đoàn mà anh Phong tham gia, nó lớn mạnh không anh?”

“Ở Việt Nam thì ngang ngửa The Planet, ở quốc tế thì Q to lớn hơn, hùng mạnh như cả một quốc gia vậy.”

“Họ cũng kinh doanh mỹ phẩm sao?”

“Không, bên cạnh dịch vụ về ác quỷ, họ sở hữu nhiều tập đoàn trong đa dạng lĩnh vực, không tập trung vào một cái như The Planet. Ở Việt Nam thì Q có một thương hiệu đồ nội thất sang trọng. Sản phẩm của bọn họ xài khá tốt, thiết kế có gu, cái ghế sofa cậu đang ngồi là đồ của bên Q sản xuất đấy.

Nhưng ghi nhớ này, khi nói chuyện với các huyền sư trong tập đoàn, đừng đề cập hay thắc mắc quá nhiều về Q. Bọn họ là phe đối lập với chúng ta và các lãnh đạo rất nhạy cảm với việc có nội gián. Khi họ đã nghi ngờ cậu, họ sẽ thẳng thừng giết chết cậu đấy!”

Tôi gật đầu: “Em nhớ rồi!”

“Có rất nhiều luật ngầm trong thế giới này. Ví dụ như đừng tiết lộ danh tính thật của bản thân hay mọi người xung quanh như tôi và Minh. Nó có thể dẫn đến nhiều hậu quả nguy hiểm! Giai đoạn hiện tại bầu không khí căng thẳng đang bao trùm các huyền sư trong giới.” Khoa tặc lưỡi, phóng tầm mắt vào hệ tủ bếp. “Sắp có chiến tranh, kể ra cậu gia nhập lúc này sẽ cần phải chú ý nhiều thứ hơn. Mà thôi đừng suy nghĩ xa vời làm gì, tập trung vào tập luyện cái đã.”

Tôi quay lại luyện tập, phóng huyền năng ra, nặn thành hình cầu như quả bóng và tạo độ co giãn cho nó. Quả bóng rớt xuống đất, nảy hai lần thì tan biến. Tôi còn phải tập luyện nhiều.

Bạn đang đọc Những Thế Kỷ Buồn sáng tác bởi trdanghuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trdanghuy
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.