Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên

Tiểu thuyết gốc · 2598 chữ

Màn đêm u tối bao trùm vạn vật, trong một khu rừng rậm nọ, không gian cảnh vật xung quanh đều bị bóng tối bao phủ trở nên vô cùng mơ hồ, chỉ có ánh sáng lờ mờ yếu ớt toả ra từ một số loài thực vật kỳ lạ.

  Tại chỗ khu vực không rõ tồn tại một cái khe suối nhỏ, dòng nước đen ngòm giống như nước ở tại vực sâu địa ngục, từ nơi đó không ngừng có từng đạo mùi thối rữa nồng đậm truyền ra khiến cho toàn bộ khung cảnh chung quanh có phần nhuốm lên một ít màu sắc quỷ dị.

  Sự tĩnh mịch trầm lắng của màn đêm song song với tiếng róc rách nước chảy của dòng suối dường như tạo nên một bầu không khí có phần nặng nề, khủng bố. Tưởng chừng mọi thứ sẽ luôn im lặng như vậy thì đột nhiên có một tiếng loạt soạt phá vỡ tất cả, tiếng động phát ra từ phía bụi rậm đằng xa đối diện với dòng suối.

   Một bóng hình mơ hồ xuất hiện, toàn thân cao gần hai mét, dưới thân bốn chân dài, bao phủ bên ngoài là một lớp lông rậm rạp màu ngà, ba cặp mắt đối xứng hai bên, trong từng cái con ngươi lại mơ hồ có cổ ánh sáng màu tím nhạt phát ra. Lúc này dường như có một lớp vật chất màu đen bao phủ bên trên thân thể của nó không ngừng nhấp nhô, miệng nó hơi hé mở đồng thời có không ít chất lỏng màu đen không ngừng tuôn ra rơi vào mặt đất. Rõ ràng thứ này là một loài vật nào đó.

  Lúc này con vật hai mắt nhìn về phía dòng nước, hai chân trước sau không ngừng khuy động từng bước hướng về phía trước. Khi nó đến bên cạnh dòng suối thì liền hướng đầu xuống không ngừng tham lam uống lấy từng ngụm nước lớn.

  Trong lúc nó đang mãi mê uống nước thì hoàn toàn không phát hiện ra rằng lúc này có một ánh mắt đang nhìn chăm chú theo dõi nó, một lát sau theo một tiếng hét lên một bóng người nhảy xuống từ cành cây phía trên hướng thẳng vào vị trí của con vật, bóng người ánh mắt sắc bén tay cầm một thanh đoản đao nhắm về phía đầu của con vật mà đâm tới.

  Con vật ngay sau đó dường như cảm nhận được nguy hiểm nhưng cũng không quay đầu lại, giơ hai chân sau lên liền đạp một cước hướng về phía bóng người. Bóng người thấy được cước chân của con vật đang đánh tới nhưng cũng không thể tránh né liền sau đó ánh mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt hai tay cong lại thành tư thế thủ lao về phía trước.

  Một tiếng ầm ầm phát ra, bóng người sau đó liền bị đá bay ra nhưng liền lộn một vòng chật vật đáp trên mặt đất. Lúc này mới khó khăn lắm đứng dậy hai mắt nhìn chăm chăm con vật, hai tay lúc này có hơi run run. Con vật nhìn thấy bóng người về sau ba cặp mắt sau đó liền lộ vẻ điên cuồng miệng mở lớn ra một cái vòm họng đen ngòm không ngừng có chất lỏng màu đen từng giọt nhỏ xuống. Từng mùi thối rữa tràn đến khiến cho bóng người cũng phải nhíu mày lại nhưng liền sau đó cũng lộ ra một nụ cười lạnh hai mắt cũng ẩn ẩn lộ ra sát ý nồng đậm.

  Ánh sáng mờ nhạt mặc dù không thể chiếu sáng rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được dung mạo của bóng người. Một người thiếu niên toàn thân mặc áo vải, gương mặt cương nghị, hai mắt sắc bén, mày kiếm, môi hơi dày tuy không phải là một gương mặt tuấn mỹ nhưng lại lộ ra vài phần mạnh mẽ nhưng kỳ lạ thay bên trên khuôn mặt ấy lại ẩn ẩn có vô số ký tự màu đen hiện lên chi chít, không chỉ là trên mặt mà cả trên hai cánh tay, trên cổ, toàn thân đều chi chít vô số ký tự màu đen.

  Thiếu niên chăm chú nhìn con vật, sau một lát tự lẩm bẩm:

"Không ngờ cái con Dị thú Lục Nhãn Lộc này lại đạt đến cảnh giới Phàm Giai tam đoạn!"

  Trong cùng lúc đó con Lục Nhãn Lộc này cũng bộc phát điên cuồng hướng về phía thiếu niên dùng hai cái sừng to lớn trên đầu mà húc tới.

  Thiếu niên thấy vậy cũng không mất bình tĩnh nhanh chân né sang một bên tránh thoát đòn đánh của Lục Nhãn Lộc. Lục Nhãn Ngạc sau khi thấy được đòn tấn công của mình lại bị người này tránh được thì càng lộ ra vẻ điên cuồng không ngừng hướng về phía thiếu niên đâm tới, thấy thế hắn cũng không đứng yên một chỗ liền cấp tốc vắt chân lên hướng trong rừng sâu mà chạy nhưng cái con Lục Nhãn Lộc vẫn điên cuồng đuổi theo khiến cho người này vẻ mặt có chút khó coi tự nói:

"Không ngờ lại phán đoán sai thực lực của nó nếu sớm biết nó đã đạt tới cảnh giới giống như mình thì cũng đã không nhắm vào nó rồi!"

  Thiếu niên vừa chạy vừa nói, sau đó càng ngày cái con Lục Nhãn Lộc đó tới càng gần khiến cho hắn thở dài lẩm bẩm:

"Thôi coi như tính là lỗ một phần đi."

  Nói xong người này sau đó liền ngừng chân lại, hai mắt sắc bén nhìn con Lục Nhãn Lộc đang chạy tới, sau đó tay phải đột nhiên giơ lên thình lình ẩn ẩn có một cái lực lượng không ngừng ngưng tụ đến. Khi mà con thú điên cuồng lao đến gần như đâm vào thiếu niên thì đột nhiên thiếu niên vung quyền miệng hét lên:

"Lực Trọng nhất quyền!"

  Ầm ầm một tiếng, sau đó có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thiếu niên khụy hai chân xuống mặt đất khắp thân thể những ký tự ấy không ngừng chi chít hiện ra dường như sắp bao kín toàn thân hắn. Trong hai mắt lại tựa hồ phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, hàm răng cắn chặt, toàn thân run rẩy, thiếu niên tay trái cố gắng đưa vào trong lòng ngực moi ra được một cái bình ngọc, sau khi mở nắp bình đổ ra một viên màu đen nhỏ. Hắn nhanh tay đưa thứ đó vào miệng rồi liền hai chân khép lại, hai mắt nhắm chặt một hồi lâu sau mới từ từ mở ra, miệng thở một hơi dài nhìn về phía trước.

  Phía trước đó có một thân ảnh đang nằm rạp trên mặt đất chính là cái con Lục Nhãn Lộc khi nãy. Nhưng vào lúc này toàn bộ phần đầu của nó hoàn toàn biến dạng, hai cái Ngạc to lớn của nó một cái thì bị gãy đôi, cái còn lại thì thụt vào trong sọ đâm vào bên trong não từ nơi đó không ngừng có dịch đen chảy ra.

  Thiếu niên trên mặt những ký tự màu đen lúc này đã hơi giảm bớt nhưng cho dù vậy gương mặt tái nhợt vẫn phản ánh lại rằng hắn thật vẫn chưa hồi phục.

  Nhìn vào con Lục Nhãn Lộc đang nằm trên mặt đất sau đó lại nhìn vào cái bình ngọc trên tay mình rồi lại trầm mặc một lát cuối cùng nhẹ lắc đầu lẩm bẩm:

"Không ngờ ở phần rìa ngoài của Hắc Ám Sâm Lâm lại xuất hiện dị thú Phàm Giai tam đoạn, cũng may là ta đã luyện thành võ kỹ Lực Trọng nhất quyền mới có thể đánh giết được nó nhưng tiếc rằng lại lãng phí mất một viên Tịnh Đan."

  Người này này tên là Thiên Hà, tuổi tác năm nay vừa tròn mười lăm, vài ngày trước vì vừa luyện thành được Lực Trọng nhất quyền võ kỹ nên hắn quyết định tiến vào ngoài rìa Hắc Ám Sâm Lâm mấy ngày vừa để cũng cố sức mạnh vừa để có thể kiếm thêm một chút thu nhập, hắn đã ở nơi này một thời gian cũng đã đánh giết vài loại dị thú cấp thấp. Với thực lực Phàm Giai tam đoạn của hắn mặc dù không thể nói là nhẹ nhàng săn giết nhưng dưới tình huống không sử dụng võ kỹ vẫn là dư sức. Lúc hắn sắp có ý định rời đi nơi này lại bỗng phát hiện một con Lục Nhãn Lộc từ đâu xuất hiện lại lãng vãng xung quanh đây.

  Bình thường một con Lục Nhãn Lộc ở ngoài rìa Hắc Ám Sâm Lâm chỉ có thực lực Phàm Giai nhị đoạn trở xuống, hắn cũng đã từng giết vài con nhưng không ngờ lần này lại đụng phải một con có thực lực Phàm Giai tam đoạn khiến hắn trở tay không kịp đành phải dùng đến võ kỹ mới có thể đánh giết được nó tuy vậy lại cuối cùng phí phạm một viên Tịnh Đan thật có chút thua thiệt.

  Trầm tư một lát cuối cùng hắn đi đến chỗ con Lục Nhãn Lộc, hắn lấy ra cái đoản đao hồi nãy rạch ra một đường dài dọc phần bụng của con vật sau đó vươn lấy cánh tay đưa vào bên trong hình như là đang lục tìm gì đó, lát sau một viên tinh hạch phát ra ánh sáng tím nhạt được moi ra, hắn cẩn thận thu lấy viên tinh hạch này vào bên trong một cái túi vải.

  Hắn nhìn vào trong túi vải, bên trong cũng có vài viên tinh hạch giống như vậy đều cùng nhau phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt. Hắn cẩn thận cất kỹ túi vải trong ngực cuối cùng liếc nhìn qua xác Lục Nhãn Lộc, lúc này toàn thân của con vật đột ngột giống như bị mục rữa cuối cùng trở thành cát bụi từ từ tan biến tại chỗ.

  Hắn từ đầu đến cuối nhìn thấy một màn này vẻ mặt vẫn bình thản không lộ ra bất cứ biểu tình gì.

  Sau cùng quay mặt đi hắn bỗng chợt nhìn thấy cái sừng gãy kia vẫn còn yên lặng nằm trên mặt đất không có tan biến, hắn nhìn cái sừng liền đem nó nhặt lên bỏ vào trong một cái túi vải khác, bên trong cũng có vài cái sừng giống vậy ngoài ra còn có móng thú, da thú, xương thú các loại. Hắn nhìn sơ một lát liền cất đi rồi hướng về một phía cấp tốc chạy đi. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ:

"Lần này thu hoạch có chút tạm được có thể đổi được thêm mấy viên Tịnh Đan rồi vậy thì nhanh chóng trở về thôi."

  Hắn vừa di chuyển vừa kết hợp nghĩ ngơi, dọc đường nếu gặp phải vài con dị thú cấp thấp hắn vẫn là lại tiện tay săn giết cuối cùng sau hơn bốn ngày thời gian hắn đã có thể thấy được lối ra của Hắc Ám Sâm Lâm, tại đây dọc đường vẫn là thấy được có một vài người cũng đang đi đến, bọn họ cũng giống như Thiên Hà toàn thân vẫn có chi chít các ký tự màu đen.

  Những cái này ký tự không phải là cái gì trang trí hay ký hiệu nào cả mà thực chất chúng biểu thị là một loại nguyền rủa, một sự nguyền rủa đã áp lên toàn bộ sinh linh. Cách đây mấy chục vạn năm trước toàn bộ thế giới này đột nhiên xuất hiện một thứ không rõ ô nhiễm, thứ này xâm nhập vào tất cả mọi nơi khiến toàn thể sinh linh bị nhiễm một loại bệnh thân thể sẽ xuất hiện những ký tự màu đen này chỉ cần bản thân bị ô nhiễm đến mức cực hạn thân thể chịu đựng liền nhẹ thì sẽ thân thể nổ tung hồn về cố thổ nặng thì hoàn toàn bị biến đổi trở thành những thứ được gọi là chung là Dị, một khi trở thành Dị sẽ hoàn toàn là đã chết nhưng thân thể lại biến đổi thành một dạng sống khác trở nên vô cùng khát máu.

  Tuy bây giờ hoàn cảnh cái thế giới này vô cùng nguy nan vì có không rõ ô nhiễm nhưng cũng may mắn rằng trước khi toàn bộ chúng sinh đi đến tình thế diệt vong thì lại xuất hiện một vị cao nhân vô danh đã sáng tạo ra một thứ gọi là Tịnh Đan. Thứ này Tịnh Đan chính xác là đã là cứu vớt toàn bộ thương sinh vì chỉ cần sử dụng nó sẽ có thể làm giảm bớt tình trạng ô nhiễm từ đó mở ra một đầu sinh lộ cho toàn thể chúng sinh.

  Cũng vì như thế hắn khi bên trong Hắc Ám Sâm Lâm hoàn toàn không muốn sử dụng đến võ kỹ vì nơi này là một nơi có nồng độ ô nhiễm rất cao dù chỉ mới là ở phần ngoài. Khi ở đây mà sử dụng đến võ kỹ sẽ điều động đến linh khí xung quanh nhưng là vì thế giới này đã hoàn toàn bị không rõ ô nhiễm nên linh khí cũng đã bị ô nhiễm theo từ đó khi khuy động võ kỹ sẽ làm cho thân thể cấp tốc bị không rõ xâm nhập sẽ vô cùng nguy hiểm.

  Thiên Hà khi gặp đến những người này tinh thần lập tức trở nên vô cùng cảnh giác và với những tên này thì khuôn mặt mỗi người cũng đều lộ ra vẻ mặt sắc bén liếc nhìn xung quanh như đang nói rằng ta đang không muốn kiếm chuyện.

  Ở cái thời đại gần như diệt vong như thế này thì lòng người lại là thứ đáng sợ hơn hết thảy, chỉ cần ngươi có chút lơ là không biết chừng sau đó sẽ trở thành người khác chiến lợi phẩm dù sao ai cũng đều muốn tự mình có thể sống thật lâu mà muốn sống thì lại không thể thiếu lấy Tịnh Đan, vì thế nếu có thể chiếm đoạt thêm nhiều phần gia sản của người khác sẽ tăng thêm cho bản thân nhiều cơ hội sống sót.

  Có thể là vì đã là sắp thoát khỏi Hắc Ám Sâm Lâm cũng như mỗi người trên thân ít hoặc nhiều đều có hao tổn nên cũng không xảy ra cái tranh chấp gì.

Một lát sau Thiên Hà sau cùng cũng đã bước ra khỏi vùng Hắc Ám Sâm Lâm này, bên ngoài trời cũng đã tờ mờ sáng, hắn hơi thoáng quay đầu nhìn lại mặc dù vẫn còn hơi âm u nhưng ở phạm vi ngoài rìa Sâm Lâm này ánh sáng vẫn có thể chiếu vào, không còn là một nơi tối đen như hôm trước nhưng cho dù vậy khi nhìn đến càng sâu vào lại càng cảm thấy được có một thứ gì đó cường đại tồn tại sâu tận bên trong nơi này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

  Thoáng nhìn một lát Thiên Hà cũng quay mặt đi hướng về một phương thẳng tiến.

Bạn đang đọc Đạo Dị Chân Tu sáng tác bởi ziokoko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ziokoko
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.