Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về thành

Tiểu thuyết gốc · 3197 chữ

Vô Nhai thành, nằm hướng phía Đông của Hắc Ám Sâm Lâm, toà thành này cùng với ba toà thành khác là Du Mục, Tân Hữu cùng Thuỷ Liên phân biệt toạ lạc tứ phía của Sâm Lâm. Cả bốn toà thành cùng với Hắc Ám Sâm Lâm đều là nằm trên khu đảo phía tây của một quần đảo tên là Hoạ Thanh, Hoạ Thanh này có thể nói là có một diện tích vô cùng khủng bố.

  Quần đảo được chia thành năm khu vực đảo nhỏ bao gồm Đông đảo, Tây đảo, Nam đảo, Bắc đảo và Trung đảo, bao quanh cả quần đảo lại là một mảnh Hải Dương, một mảnh Hải Dương cực lớn, nước bên trên Hải Dương như mang lên một tấm lụa đen ẩn ẩn lại có nồng đậm mùi thối rữa truyền ra. Toàn bộ dân cư trên quần đảo đều hiểu rằng mảnh Hải Dương này đã bị ô nhiễm vô cùng nặng nề sớm đã trở thành một vùng chết do đó mảnh này còn được mọi người xưng với một cái tên khác đó là Dị Hải.

  Vô Nhai Thành là một toà kiến trúc khổng lồ với quy mô hơn trăm vạn. Bên ngoài tòa thành được dựng nên một lớp tường bằng Hắc Thạch cao gần hai mươi mét, phía trong tường cao là những tòa nhà lớn được xây dựng theo nhiều phong cách khác nhau, trên đường lớn có thể thấy được có rất nhiều người qua lại. Mỗi người trên thân mặc hoa phục mặt mũi hồng hào dù trên đó vẫn có những ký tự màu đen tồn tại nhưng nếu là so với Thiên Hà thì lại ít hơn rõ rệt.

   Còn lại là phần bên ngoài thì lại trái ngược hoàn toàn, mảnh đất bên ngoài tường cao được dựng chi chít những cái lều vải đơn sơ cũ kỹ, ở đây có thể thấy được vô số người quần áo bẩn thỉu, trên mặt càng là chi chít những ký tự màu đen. Có thể nói cả hai bên cứ như là hai thái cực đối lập vậy.

  Toà Vô Nhai Thành này được chia làm hai khu vực ngoại thành và nội thành, những người ở nội thành đa phần là các người thuộc gia tộc danh giá tự thân có cường đại thực lực. Đứng đầu trong các gia tộc tại nội thành chính là hai nhà lớn một cái là Trần gia cái còn lại thì là Đông Phương gia, có thể nói hai nhà này chính là cường đại nhất lực lượng của Vô Nhai Thành.

  Những kẻ sống ở bên ngoài thành thì toàn bộ đều là những kẻ không nhà, không chỗ dựa bọn họ bị người trong thành gọi bằng hai tiếng dân đen cho thấy được những người trong thành có thái độ vô cùng khinh thường đối với dân ngoài thành.

  Kỳ thật trước đây cũng không hề tồn tại ngoại thành nhưng là vì vị thành chủ đầu tiên đồng thời là lão tổ của Đông Phương gia nhìn thấy chúng sinh bên ngoài không có nơi nương tựa phải sống chết lăn lộn thì mới động lòng trắc ẩn cho xây dựng thêm ngoại thành để cho mọi người có thể có một nơi trú ẩn sinh tồn. Chính vì như vậy nên có thể nói so với ba toà thành khác Vô Nhai Thành là nơi tập trung nhiều nhân khẩu nhất.

  Thiên Hà sau khi rời khỏi Hắc Ám Sâm Lâm thì liền tiến một mạch về Vô Nhai Thành, khoảng cách từ Sâm Lâm đến Vô Nhai Thành ít nhất cũng phải mất vài ngày đi đường nhưng có lẽ hiện tại trên người hắn mang theo kha khá vật phẩm vì không muốn bị người nào đó để ý tới nên hắn quyết định di chuyển cấp tốc nên chỉ mất hơn ngày thời gian đã đến được nơi.

   Lúc này có một hàng dài người đứng ở trước cổng ngoại thành chờ đợi để được tiến vào trong. Cổng ngoại thành là một cái cực kỳ đơn sơ cổng ra vào nếu so sánh cổng ngoại thành với cổng nội thành lại lộ ra to lớn chênh lệnh, toàn bộ cổng nội được xây trên tường cao làm bằng Kim Thiết vô cùng kiên cố, còn về phần ngoại thành thì chỉ là vài khúc gỗ được ghép lại thành hình.

  nếu thật sự có cái gì nguy hiểm thì có lẽ ngoại thành này chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được nhưng nếu so ra một mình đơn bạc ở cái thế giới tàn khốc này thì dù ở đây có chút không tốt nhưng vẫn rất nhiều người nguyện ý vì chỉ cần ở lại sẽ được Vô Nhai Thành cam đoan bảo vệ tính mạng chí ít sẽ không mất mạng dưới tay của những người khác vì nơi này có cái quy định khi trong thành tuyệt đối không thể giết người, nếu vi phạm thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

  Có lẽ quy định này đối với người ở nội thành sẽ không có tác dụng gì nhưng cũng không sao cả chỉ cần dân ngoại thành không phải ngại mạng mình lớn thì chả ai lại có gan đi trêu chọc người nội thành.

  Một hồi lâu sau cũng tới lượt của Thiên Hà, hắn đứng trước cổng ngoại thành rồi lấy trong ngực ra một cái lệnh bài bằng gỗ đưa cho hai vị thủ giữ ở đây. Trên người hai vị này mang trọng giáp vai lại có thêu lên hai chữ Đông Phương rõ ràng họ chính là người của Đông Phương gia được phái tới đây để trông giữ ngoại thành.

  Hai người này liếc nhìn sơ bộ cái lệnh bài một lát sau đó liền không quan tâm đến phất tay ra hiệu cho Thiên Hà tiến vào trong. Thiên Hà chắp tay hành lễ sau đó thì cũng liền bước, vừa tiến vào cảnh tượng quen thuộc bên trong liền hiện ra. Vô số người qua lại có nam có nữ trên mặt đều chi chít các ký tự màu đen, trên thân có người thì mang kiếm, có người thì đeo cung không ngừng ra vào cổng thành.

  Hắn vừa vào liền nhanh chóng rẻ trái quẹo phải cuối cùng đi đến một cái khu vực có hơi ít người, ở đây được chia thành vài cái sân nhỏ mỗi sân đều được dựng nên một cái lều vải, hắn đi đến qua từng sân một, khi đi ngang qua một cái lều vải nhỏ hắn thoáng nhìn sang, ở nơi đó có một bà cụ đang ngồi trên một cái ghế tre, ánh mắt của cụ có chút đờ đẫn, nhìn dáng vẻ hình như đang chờ đợi một ai đó.

  Hắn chỉ thoáng nhìn một cái sau đó liền di chuyển, một lát sau hắn cuối cùng cũng đã đến được nơi mình đang ở.

  Bên trong lều vải là một khung cảnh đơn sơ, ở trong ngoại trừ một cái giường gỗ và một cái tủ thờ ra thì lại chả còn một thứ gì khác. Trên tủ thờ có ba cái bài vị được xếp ngay ngắn, hắn đi vào thì thoáng nhìn một cái trong số đó vẻ mặt từ băng lạnh phút chốc lại bị quét sạch thay vào đó lại mang mác một chút buồn bã.

  Cái bài vị này chính là Ông của hắn Thiên Dật, từ nhỏ cha mẹ của hắn vì một lần tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm đụng phải một bọn cướp khiến họ không ngừng phải chiến đấu cho đến tận khi cả hai đều cạn kiệt hết Tịnh Đan trong người cuối cùng thân thể không chịu đựng nổi tại chỗ nổ tung.

  Thiên Dật biết chuyện muốn đi đến tìm bọn cướp vì hai người con trả thù nhưng khi nhìn qua đứa cháu nhỏ mình ông lại chỉ có thể dừng lại cái suy nghĩ ngu ngốc này vì ông biết được thực lực của mình hoàn toàn là không đủ nếu đi đến cũng chỉ đơn giản là tìm đường chết với lại bây giờ ông cũng không thể bỏ mặc đứa cháu của mình vì ông biết nếu bây giờ ông chết chắc chắn Thiên Hà cũng không sống nổi do đó ông chỉ có thể ấm ức mà nhịn xuống.

  Cũng may có lẽ thế giới này vẫn hoàn toàn chưa đến mức tuyệt tình vì chỉ trong thời gian sau đó Đông Phương gia đã phái ra một đoàn người đi tiêu diệt bọn cướp kia vì đã có rất nhiều người ngoại thành phối hợp lại cầu xin hy vọng có thể nhận được giúp đỡ.

  Mặc dù đối với người nội thành dân ngoại thành chính xác là một lũ dân đen nhưng dù sao nếu tất cả hợp lực lại cũng là một cổ lực lượng khổng lồ không thể khinh thường thêm phần nữa nếu không có những dân đen này thì ai sẽ vì bọn họ tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm đi tìm tinh hạch, thảo dược, vật phẩm các thứ do đó Đông Phương gia liền đứng ra phái một đoàn người đi tiêu diệt những tên cướp kia để có thể dẹp yên sự tình.

  Cho dù những kẻ cướp đấy là tổ hợp của rất nhiều thành viên mạnh mẽ, không ít người đều là Phàm Giai cửu đoạn trở xuống nhưng so với Đông Phương gia thì chả ra cái gì, bọn họ chỉ tùy tiện phái ra một tên Hậu Thiên cường giả cùng vài gã Phàm Giai đã hoàn toàn đem tất cả đám cướp nhẹ nhàng đánh giết, đầu của chúng sau đó cũng được treo ngoài cửa thành dùng để cảnh cáo tất cả mọi người.

  Cũng sau sự kiện này tất cả mọi người càng ý thức được người nội thành cường đại cũng như sau này dù có thể bọn họ có ý định đánh giết người khác đoạt gia sản nhưng cũng sẽ không tổ chức cái loại hình nhiều người hợp lại nữa để tránh Đông Phương gia lại lần nữa quét ngang, từ đó có thể nói đã hạn chế tình trạng chết trong tay kẻ khác của dân ngoại thành.

  Cũng nhờ vậy mà Ông của Thiên Hà cũng đã trút bỏ được một cái nỗi lòng, sau đó Ông liền dành cả khoảng đời còn lại của mình dùng để chăm sóc Thiên Hà, dạy dỗ hắn cách tu luyện, cách để sinh tồn trong cái thế giới này.

  Thế giới này trước khi có không rõ xâm nhập thì lại là một nơi vô cùng thần kỳ nghe nói trước đây tồn tại một nền văn mình tu chân khổng lồ, Tông môn san sát, vạn vật đều có thể tu hành từ đó phi thăng Thiên Giới đạt được trường sinh bất tử trở thành một tồn tại vô cùng cường đại.

  Nhưng một ngày nọ đột nhiên khắp nơi đều có người bị nhiễm một loại bệnh thân thể bổng nhiên hiện lên vô số ký tự màu đen cho dù là những vị Đại Năng thực lực thông thiên đều không thoát khỏi, cuối cùng đến khi thứ này xâm nhập ô nhiễm càng nặng nề từ từ biến đổi toàn bộ thế giới.

  Mặc dù có người từng đã cầu cứu các vị trên Thiên Giới nhưng lại không nhận lại bất cứ hoàn âm nào, từ đó giữa Thiên Giới và Phàm Gian trực tiếp cắt đứt liên hệ.

  Nếu như thế cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất thì về sau lại phát sinh một sự kiện làm cho trực tiếp khiến toàn bộ nền văn minh tu chân hoàn toàn sụp đổ khi người người đột nhiên phát hiện các loại công pháp tu hành, võ kỹ, khí pháp cùng thuật pháp toàn bộ đều hóa thành những viên tinh thể sau đó phân tán đi khắp nơi cùng lúc đó ngoại trừ tu vi ra thì toàn bộ ký ức về thần thông, võ kỹ, thuật pháp và khí pháp của tất cả tu sĩ bỗng dưng đều hoá thành hư không.

  Trong lúc mọi người còn đang không hiểu chuyện gì thì bỗng ở một nơi nào đấy có một người tìm thấy được một viên tinh thể, ban đầu hắn cũng không hiểu đây là vật gì, hắn cố thử tìm mọi cách để khám phá viên tinh thể này, sau nhiều lần mày mò hắn cuối cùng cũng phát hiện chỉ cần tự mình dùng một giọt máu nhỏ vào viên tinh thể này liền có vô số hàng văn tự chui vào trong đầu.

  Hắn hoảng sợ phát hiện ra rằng những văn tự này hóa ra lại là Minh Dương Đạo Công chính là công pháp tu hành chính tông của Minh Dương môn phái, hắn liền không chút do dự muốn đi đem cái này Minh Dương Đạo Công trả lại cho Minh Dương môn vì dù sao hắn chỉ là một tán tu không thể có khả năng sử dụng công pháp này nếu không sẽ đắc tội với Minh Dương môn.

  Nghĩ là làm hắn sau đó liền tiến về Minh Dương sơn môn muốn đem công pháp trả lại, Minh Dương môn biết chuyện liền lập tức trở nên vui mừng vì sau khi công pháp đột nhiên biến mất cùng với có những thứ không rõ ô nhiễm đã khiến cho tình trạng của toàn môn hiện tại vô cùng rối loạn.

  Sau khi hai bên gặp nhau Minh Dương môn quyết định nếu vị tán tu này trả lại công pháp ngoài việc sẽ được thưởng lớn ra còn được trực tiếp thu làm môn phái đệ tử. Người tán tu nghe vậy liền kinh hỷ sau đó quyết định đem công pháp từng chữ từng chữ nói ra.

  Trong miệng tán tu mặc dù luyên thuyên nói nhưng trong mắt tất cả người của Minh Dương môn thì chỉ thấy người này mặc dù mở miệng nhưng không hề phát ra tiếng. Trong lúc người Minh Dương môn hoài nghi có phải tên này đến đây gây chuyện không thì đột nhiên một màn khiến cho toàn bộ mọi người phải kinh hãi.

  Chỉ thấy trong lúc người này còn đang mãi nói thì trên bầu trời ngoài sơn môn đang trời quang mây tạnh thì đột nhiên tối sầm lại sau đó có vô số đám mây hội tụ lại rồi hình thành một cái khổng lồ mặt người. Có vô số người bên ngoài chứng kiến được khuôn mặt khổng lồ này liền khiến cho tận trong linh hồn của họ trở nên run rẩy, họ cảm giác được một sư uy áp về tầng cấp sinh mệnh.

  Cũng có nhiều người kiến thức sâu rộng nhìn thấy khuôn mặt này đột nhiên hoảng hốt kinh hô:

"Là Thiên Đạo hiển thế, thật sự là Thiên Đạo hiển thế!"

  Lúc này có vài người cũng bừng tỉnh đại ngộ vì mặc dù họ trước giờ không có từng thấy Thiên Đạo hiển thế nhưng cũng từng nghe nói qua phàm là có vị nào tu sĩ khi phi thăng Thiên Giới sẽ lập tức có Thiên Đạo hiển thế chúc phúc, nhưng lại có nhiều người càng không hiểu tại sao lúc này lại có Thiên Đạo hiển thế ở Minh Dương môn chẳng lẽ là có người phi thăng nhưng rõ ràng là giữa Phàm Gian cùng Thiên Giới đã bị cắt đứt liên hệ không phải sao.

  Cùng lúc đó người tán tu kia bỗng nhiên dừng lại mặt mày liền trở nên trắng bệch kinh hoàng thét lên:

"Cứu, cứu... Các vị làm ơn cứu ta với!"

  Những người của Minh Dương môn còn đang không hiểu chuyện gì thì đột nhiên lúc này một màn kinh dị phát sinh.

  Vị này tán tu bổng nhiên bay lên sau đó vọt ra bên ngoài cuối cùng bay vào miệng của Thiên Đạo hiển thế.

  Không gian bỗng nhiên an tĩnh một cách quỷ dị chỉ có thể nghe được tiếng nhai nuốt của cái kia Thiên Đạo hiển thế, sau cùng Thiên Đạo hiển thế nhả ra một viên Tinh Thể bay ngược trở về Minh Dương môn.

  Sau cái sự kiện này thì đồng loạt có vô số điều tương tự xảy ra ở khắp mọi nơi cuối cùng khiến cho toàn bộ thế giới sôi trào. Lúc này tất cả mọi người đều phát hiện ra rằng tất cả những thứ như công pháp, võ kỹ, khí pháp cùng thuật pháp đều biến thành những viên Tinh Thể chỉ cần dùng máu nhỏ vào là có thể hấp thu cái Tinh Thể này từ đó hiểu được nội dung ẩn bên trong, nhưng chỉ cần ngươi dám tiết lộ nội dung của Tinh Thể dù theo bất kỳ phương thức nào sẽ khiến cho Thiên Đạo hiển thế, liền lập tức sẽ đem ngươi nuốt mất chỉ trả lại viên Tinh Thể ngươi đã hấp thu. Từ đó mọi người đều có thể hiểu được hiện tại bây giờ toàn thể công pháp đều đã là không thể đồng tu.

  Cũng từ khi đó toàn bộ thế giới rơi vào tình trạng cực kỳ khủng hoảng một bên là không rõ ô nhiễm, một bên là công pháp không thể đồng tu. Ban đầu còn tốt nhưng sau khi tình trạng ô nhiễm càng ngày càng nặng và áp lực đến từ việc tu vi không thể tiến triển đã khiến cho toàn thể thế giới rơi vào thời đại hỗn chiến tranh giành công pháp và tư nguyên.

  Các thánh địa, tông môn, gia tộc đều bị cuốn vào rồi nhanh chóng suy bại dần sau đó sụp đổ.

  Cuối cùng đến khi Thế giới hoàn toàn bị không rõ triệt để xâm nhập ô nhiễm thì cũng là lúc toàn bộ thương sinh sắp đi đến tình trạng diệt vong, đúng lúc này bỗng xuất hiện một vị cao nhân, hắn đưa ra một loại đan dược có thể làm giảm bớt tình trạng ô nhiễm từ đó mở ra một đầu sinh lộ. Mặc dù không biết sau đó vị cao nhân này đã đi đâu nhưng cũng nhờ vào đầu này sinh lộ mà lần nữa sinh linh mới có thể tạm sống qua tới.

  Sự kiện này đã trải qua hơn vài chục vạn năm trước bây giờ đã là Mạt Thế thời đại, dù sao những sự tích trên đều là truyền miệng cũng không có cái gì thư tịch chứng minh vì toàn bộ thư tịch đều đã trong hỗn chiến bị hủy nhưng dù sao tuy không hoàn toàn là thật nhưng cũng tuyệt đối không giả, ít ra đó cũng là câu trả lời duy nhất cho tình trạng hiện tại của cái thế giới này.

Bạn đang đọc Đạo Dị Chân Tu sáng tác bởi ziokoko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ziokoko
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.