Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Yên Các

Tiểu thuyết gốc · 2425 chữ

Ngồi trên giường, Thiên Hà cuối cùng cũng thở ra một hơi dài, hắn kỳ thực hiện giờ đã vô cùng mệt mỏi. Bên trong Hắc Ám Sâm Lâm hắn luôn phải liên tục đánh giết mấy con Dị Thú sau đó cũng không thể nghỉ ngơi mà phải nhanh chóng cấp tốc trở về, có thể nói rằng hắn hiện tại đã là sức cùng lực kiệt bây giờ thực sự hắn rất muốn ngủ một ít nhưng hắn vẫn cố gắng gượng dậy duy trì tỉnh táo.

  Hắn đem tất cả đồ đạc trên người đều cẩn thận lấy ra từng cái sau đó lục tìm trong đống đồ đấy một lát cuối cùng moi ra một cái bình gỗ nhỏ, hắn mở nắp bình liền có một mùi hương truyền ra, hắn trước tiên tham lam ngửi lấy mùi hương này một lát vẻ mặt lộ ra sự hưởng thụ lẩm bẩm:

"Thơm quá đi, cuối cùng cũng có thể ăn viên Tích Cốc Đan này rồi!"

  Tích Cốc Đan là một loại đan dược giúp cho người sử dụng có thể không ăn không uống tùy theo đan hiệu, nếu đan dược phẩm cấp càng cao thì có thể duy trì càng lâu. Chẳng hạn như viên Tích Cốc Đan của Thiên Hà chỉ là phàm phẩm đan dược cùng lắm là có thể duy trì đan hiệu được tầm ba ngày.

  Hắn chỉ có tu vi là Phàm Giai tam đoạn nên vẫn cần phải ăn uống nhưng vì cái thế giới này vạn vật đều bị ô nhiễm nên bây giờ thứ duy nhất có thể dùng để làm thức ăn chỉ có cái này Tích Cốc Đan, nghe nói rằng nếu tu vi cảnh giới càng được đề cao thì hoàn toàn có thể không cần phải ăn uống nhưng với hiện tại hắn không thể làm được điều đó.

  Sau khi bỏ viên Tích Cốc Đan vào miệng hắn liền lộ ra vẻ mặt thoả mãn. Nuốt xong viên đan dược hắn ợ một cái rồi lại nhìn về đống đồ sau đó bắt đầu lấy ra từng món một từ từ đếm:

"Tinh hạch sơ cấp mười sáu viên, sừng Lục Nhãn Ngạc ba cái, móng Thổ Thú bảy cái, Thất Diệp Thảo hai mươi ba gốc,..."

  Đây là toàn bộ thứ hắn kiếm được trong chuyến đi có thể nói đã rất là khấm khá khiến hắn vô cùng hài lòng. Hắn lần này thu hoạch tạm được một phần chắc do vận khí hơi tốt, phần nhiều khác là vì hắn đã có thể luyện được môn võ kỹ Lực Trọng quyền này. Hắn nhìn vào bàn tay phải của mình giống như là nhớ lại một chuyện gì đó, khiến hắn có hơi chút cảm xúc nhẹ nói:

"Ông ơi, cháu thật sự rất nhớ Ông!"

  Đúng vậy, cái môn Lực Trọng quyền này chính là thứ quý giá nhất của Ông đã để lại cho hắn, trước khi Ông nhắm mắt thì đã cẩn thận đem một cái hộp nhỏ đưa ra, sau khi mở ra bên trong chứa đựng một viên Tinh Thể, lúc đó hắn mới biết được rằng hồi còn trẻ Ông đã vô tình tìm thấy viên Tinh Thể này.

  Ban đầu Ông đã rất là vui mừng do tìm thấy được nó vì ở thời đại Mạt Thế này mỗi một viên Tinh Thể ẩn chứa công pháp thật sự chính là thứ vô giá, Ông cũng tính là lấy ra dùng nhưng sợ rồi sẽ bị người phát hiện là trong cơ thể mình đang có một môn công pháp nào đấy, với thực lực nhỏ yếu như vậy nếu lộ ra bản thân có công pháp thì chắc chắn sẽ bị người để mắt đến vì chỉ cần giết người sở hữu công pháp thì có thể thu hoạch lại được viên Tinh Thể.

  Sau khi sự kiện công pháp không thể đồng tu xảy ra rất nhiều người cũng tự nghĩ rằng hay là bản thân tự mình sáng tạo ra công pháp để dùng nhưng hiện thực lúc nào cũng là tàn nhẫn vì không nói đến việc sáng tạo công pháp cần có cực kỳ thiên phú kinh người mà còn vì từ khi công pháp không thể đồng tu về sau, mỗi cái công pháp được sinh ra sau đó sẽ bị Thiên Đạo không lưu tình trực tiếp xóa đi, chính vì như vậy có thể nói thế gian công pháp là vô cùng thiếu khuyết đối với những kẻ có mưu cầu thực lực là vô cùng dụ hoặc.

  Thế là Ông cũng không có sử dụng mà có ý định bán đi nhưng nửa đường thì đột nhiên nghĩ lại vì nếu trong viên Tinh Thể này lại ẩn chứa một môn tu hành công pháp thì sao. Phải biết rằng mặc dù Tinh Thể ẩn chứa công pháp nhưng hoàn toàn là ngẫu nhiên, nếu là võ kỹ, thuật pháp hoặc khí pháp thì mặc dù có thể là quý giá nhưng so với chân chính tu hành công pháp thì lại không bằng.

  Thời đại này tất cả mọi người chỉ có thể tu hành đạt cực hạn ở Hồng Trần tam cảnh bao gồm Phàm Giai, Hậu Thiên cùng Tiên Thiên.

  Nếu muốn bước thêm một bước nữa cần phải có được một môn công pháp từ đó mới có thể xung kích lên trở thành một vị Tu sĩ thực sự.

  Do vậy nếu sở hữu được một môn tu hành công pháp thì chẳng khác nào là có thể nhìn thấy được cánh cửa của Đại Đạo, vì thế Ông có hơi do dự vừa không muốn bán nhưng cũng chẳng dám dùng rốt cục là đem nó vẫn cất kỹ.

  Sau này Ông lấy vợ rồi sinh hạ ra cha của hắn tên là Thiên Vũ, ban đầu ông cũng tính truyền nó lại cho Thiên Vũ nhưng bản tính của cha hắn lại không thích tu hành vả lại cũng không muốn vướng vào rắc rối rồi sau cùng cũng không có đem bán đi rốt cuộc đến đời hắn thì lại được sở hữu nó.

  Sau khi Ông mất hắn cũng không lo nghĩ nhiều như thế quyết định đem viên này tinh thể ra mà sử dụng, nhưng đáng tiếc thay nó lại không phải là tu hành công pháp mà là một môn võ kỹ.

  Võ kỹ được chia thành ba loại chính bao gồm công kích, phòng ngự cùng thân pháp. Mỗi một môn võ kỹ đều sẽ mang một loại sức mạnh khác nhau, hắn sử dụng võ kỹ lại là Lực Trọng quyền một môn võ kỹ thuộc loại công kích.

  Lực Trọng quyền bao gồm chín loại quyền pháp, mỗi một quyền pháp đánh ra uy lực sẽ lại càng khủng bố hơn mặc dù hắn chỉ vừa mới lĩnh ngộ được nhất quyền nhưng cũng đã đủ để hắn đánh giết một con Dị thú cùng giai, nếu hắn một ngày nào đó có thể lĩnh ngộ ra toàn bộ chín quyền thì lúc đấy không biết hắn lại mạnh đến mức nào nữa.

  Nhưng trước khi đấy hắn tuyệt đối không thể để lộ ra việc mình sử dụng võ kỹ trừ khi là tự mình không muốn sống tiếp nữa.

  Hắn bước xuống giường rồi đi ra bên ngoài, sau khi nhìn sắc trời bây giờ cũng chỉ mới hơn giữa trưa, hắn ngó ngang xung quanh một lát cuối cùng lại quay vào bên trong. Trở lại trên giường hắn lấy ra thêm một cái lọ màu nâu đất đổ ra một viên đan dược màu đỏ.

  Đan dược này có tên là Phá Phàm đan, tên như công dụng nó dùng để gia tăng linh khí hấp thu trợ giúp đột phá Phàm Giai cảnh.

  Hắn lại lấy một cái bình khác đổ ra một viên màu đen nhỏ đan dược, viên này đan dược chính xác là một viên Tịnh Đan. Đổ ra xong hắn lắc lắc cái bình một lát rồi thở dài nói:

"Trong người mình hầu như chả còn đan dược gì, mai phải đi mua một ít vậy!"

  Trên tay hai viên đan dược hắn liền trực tiếp nuốt tất cả vào rồi khoanh chân tại chỗ, linh khí xung quanh bắt đầu tràn vào toàn thân của hắn.

  Sở dĩ phải uống cùng một lúc cả hai loại đan dược này vì linh khí vốn là bị ô nhiễm, muốn tiến cảnh thì lại không thể thiếu đi linh khí cho nên cần phải nuốt thêm cả Tịnh Đan để có thể phần nào đó bài trừ ô nhiễm đi từ đó mới đảm bảo rằng không vì đang tu hành mà tại chỗ liền bị tổ tung hoặc trở thành Dị.

  Hắn nhắm mắt lại, không ngừng từ từ hấp thụ linh khí để tu luyện mãi cho đến khi mặt trời dần lặn đi hắn mới ngừng lại, không phải là vì hắn không muốn tu luyện tiếp mà do ban đêm không thể tu hành, hắn cũng không rõ nhưng là nghe người ta nói khi tu hành vào ban đêm sẽ dẫn đến những thứ dơ bẩn chú ý.

  Những thứ dơ bẩn này vô hình vô chất nghe nói là chỉ ban đêm chúng mới thức dậy đi lảng vảng khắp thiên địa, nếu có người nào tu hành vào thời khắc này nhất định liền bị chúng để ý tới sau cùng người đó sẽ không hiểu vĩnh viễn biến mất khỏi thiên địa.

  Vì vậy thường khoảng thời gian ban đêm sẽ là lúc mà những người ngoại thành xâm nhập Hắc Ám Sâm Lâm tận lực kiếm thêm tài nguyên để sinh tồn.

  Hôm nay hắn cũng không muốn đi đâu cả mà chỉ muốn đơn giản là nằm một đống để mà nghỉ ngơi. Một lát sau khi trời đêm đến đã thấy hắn nằm trên giường miệng không ngừng ngáy lên mấy tiếng lớn.

  Ngày hôm sau đến lúc tận khi mặt trời đã treo cao mới thấy hắn lò mò ngồi dậy, ngáp dài một cái sau đó vươn vai miệng lẩm bẩm:

"Lâu rồi mới có một giấc ngủ sảng khoái thế này!"

  Hắn sau đó đứng dậy gom lại toàn bộ đồ đạc sau đó đi ra bên ngoài thẳng hướng phía Nam ngoại thành. Mục đích của hắn chính là một nơi tên là Hoa Yên Các, đây chính là nơi mà tất cả mọi người ngoại thành đều phải từng đi qua vì nó là chỗ tập trung bán các loại đan dược, vũ khí và các tạp phẩm linh tinh.

  Hắn đứng trước cửa Hoa Yên Các, kiến trúc nơi này quả thật là vô cùng nổi bật so với những cái lều vải ở ngoại thành, toàn bộ Hoa Yên Các được xây Dựng hoàn toàn bằng gỗ, tuy không biết là loại gỗ gì nhưng lại toả ra thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, Hoa Yên Các tổng cộng gồm ba tầng một trệt hai lầu. Tầng một là nơi buôn bán những cái tạp phẩm linh tinh, tầng hai là buôn bán đan dược, tầng ba lại chính là buôn bán vũ khí.

  Hắn nhìn sơ một lát cuối cùng cất bước đi vào, mặc dù không phải lần đầu tiên đến nơi này nhưng mà vẫn khiến cho hắn thật sự cảm thấy nội thành quá là cường đại. Đúng vậy toà này Hoa Yên Các là nội thành mở ra, mặc dù những thứ được bày bán ở đây toàn bộ đều là hàng thừa thải của người nội thành nhưng đối với ngoại thành những thứ này vẫn là vô cùng có giá trị.

  Đi ngang qua cái một cái nam tử trẻ tuổi, người này đang nói chuyện với một người trung niên, cả hai có vẻ là đang thương lượng gì đó. Thiên Hà cũng không gấp hắn vẫn tại chỗ đứng chờ, khoảng hồi lâu về sau cả hai người mới kết thúc. Lúc này hắn mới bước lên mở miệng chào hỏi:

"Tiêu đại ca, dạo này huynh khỏe không."

  Người nam tử kia nghe giọng nói thoáng liếc nhìn qua thì phát hiện Thiên Hà liền cười nói đáp lại:

"Thiên Hà lão đệ, sao dạo này không thấy ngươi xuất hiện ở đây vậy ta còn tưởng ngươi đã táng thân ở Hắc Ám Sâm Lâm nữa rồi."

  Thiên Hà nghe thế mày hơi nhíu lại, cái vị Tiêu đại ca này thấy vậy liền có chút xấu hổ, hắn nhận thức được có vẻ là mình đùa hơi quá nhưng lại nghe được tiếng cười của Thiên Hà vang lên:

"Nào Tiêu đại ca, ta chưa thể nào chết sớm được đâu!"

  Có vẻ Thiên Hà cũng không mấy để ý đến câu đùa hồi nãy, điều này khiến cho cái vị họ Tiêu này đỡ phải lúng túng vài phần, họ Tiêu sau đó mở miệng:

"À lão đệ hôm nay đệ đến là để muốn mua bán gì sao?"

  Thiên Hà liền gật đầu nói:

"Đúng vậy ta muốn mua một ít đan dược, à mà huynh xem mấy món này của ta đổi được bao nhiêu tinh hạch vậy?"

  Nói xong hắn lấy ra một cái túi rồi đổ lên bàn vô số thứ vật phẩm, họ Tiêu sau đó liền cẩn thận đánh giá từng món cuối cùng lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Thiên Hà.

  Thiên Hà cẩn thận mở túi ra xem xét bên trong thì phát hiện bên trong chỉ có thêm được mười viên tinh hạch sơ cấp, hắn ngước lên nhìn vị họ Tiêu này.

  Người này vẻ mặt như thường nói với Thiên Hà:

"Những thứ ngươi cung cấp bây giờ Hoa Yên Các cũng không có thiếu nên thu ngươi với cái giá này coi như đã là có chút ưu đãi rồi."

  Thiên Hà nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết là bản thân đang bị ép giá nhưng cũng không thể làm gì khác được chỉ có thể trách là do thực lực của mình quá nhỏ yếu mà thôi.

  Thu cái túi tinh hạch lại sau đó hắn chắp tay một cái liền không nói gì thêm với vị Tiêu đại ca này mà trực tiếp tiến lên phía lâu hai của Hoa Yên Các.

Bạn đang đọc Đạo Dị Chân Tu sáng tác bởi ziokoko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ziokoko
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.